Nếu có lúc em thấy mình hụt hẫng,
Trên dốc đời, dò bước lạ chông chênh,
Xin em nhớ đừng bao giờ nhìn lại,
Một đoạn đường em đã vội muốn quên.
Ta cất kỹ chút tà dương vô lự,
Chờ mai này thắp sáng lại hoàng hôn,
Xin đừng mang gió mưa về hiu quạnh,
Khơi lại trong ta những vết tình buồn.
Một nửa hồn say, nửa hồn vẫn tỉnh,
Ta giữa cuộc vui, ngất ngưỡng môi mềm,
Mà trong thâm sâu lòng đau nặng trĩu,
Tựa khối băng ngầm ép ngộp buồng tim.
Nên ta sợ lắm lời em như thật,
Len lỏi tâm tư gậm nhấm dần mòn,
Hãy để ta mang đôi điều hoài niệm,
Một thoáng ân tình vướng nợ đa đoan.
(không biết gọi là gì ?)
Đã bao lần tôi viết những vần thơ
Đem trao tặng cho người mình mong nhớ
Dẫu là chưa hoa hồng thay lời ngỏ
Chưa nụ hôn cũng chẳng tiếng hẹn hò
Có phải là những tình cảm vu vơ
Rất dại khờ, ngẩn ngơ khi đêm xuống
Và ánh mắt tôi nhìn em luống cuống
Phải là yêu, hay lầm tưởng bạn bè ?
Đã bao lần, yên lặng tôi lắng nghe
Tiếng mưa rơi gõ nhẹ vào cây lá
Ngỡ tiếng bước chân ai qua thật lạ
Lòng bâng khuâng lại nhớ đến người ta...
Có một điều một người chẳng nói ra
Cứ giữ mãi trong tim làm kỷ niệm
Để mai sau khi cả hai đã tạm biệt
Ai vẫn còn nguyên vẹn mối tình sầu..