Ta xin được số điện thoại của một đứa em học cùng ngành nhưng khóa sau, ở cùng nhà trọ. Rất nhanh chóng ta đã chiêu mộ đứa em làm gián điệp, chuyên cung cấp những thông tin tình báo có thể giúp ta về những hoạt động của nàng thường ngày.
Đầu tiên gọi điện thoại cho nàng mà không nói gì, chỉ gửi cho nàng một bài hát.
3 ngày sau, cũng thế được mấy ngày thì điện thoại hư nên không thể tiếp tục được.
Mấy ngày học thỉnh giảng trên trường cứ nhìn lén nàng ta. Nàng ngồi bàn thứ ba, ta ngồi bàn thứ hai, mà khác dãy nên ta cứ ngóc đầu sang phải để nhìn trộm nàng. Thế rồi mọi người cũng biết vì những hành động của ta quá lộ liễu. Mỗi khi tan học ta cứ đợi nàng về sau để mà có thể theo sau nàng, sau những giờ phút như thế lòng ta thấy vô cùng hạnh phúc.
Hôm ấy học thể dục ta thấy nàng đi bộ ta đi theo nàng, xin nàng để ta được chở nàng về, nàng từ chối, ta cứ theo, nàng nói nếu ta cứ theo thì nàng sẽ giận đó, ta vẫn không chịu. Và ta theo nàng về tới nhà.
Mỗi tối ta hay lang thang qua lối nhỏ vào nhà nàng với hy vọng sẽ bắt gặp nàng đi đâu đó, rồi ta lại ngồi một mình ở một công viên gần đó, để nghe tiếng sóng, tiếng gió rì rầm bên tai và tương tư về nàng. Một phút giây thật tuyệt diệu để ta có thể sống trong khoảnh khắc nhớ nhung tuyệt diệu ấy.
Rồi đến kỳ thi học kỳ, mặc dầu ta rất bận rộn nhưng vẫn dành một chút thời gian rảnh rỗi gấp tặng nàng một trăm lẻ một con hạc giấy. Ta bỏ những con hạc giấy yêu thương vào một cái lọ thủy tinh, sau đó ta giả vờ mượn vở nàng, rồi ta tặng, hôm đó là ngày giáng sinh. Nàng nhận nhưng không có phản ứng gì chỉ cười.
Buổi tối hôm giáng sinh ta rủ nàng đi chơi nhưng nàng từ chối, ta lên trước ngõ nhà nàng chờ mãi, nhưng rồi cũng như không. Ta xin được số điện thoại của một đứa em học cùng ngành nhưng khóa sau, ở cùng nhà trọ. Rất nhanh chóng ta đã chiêu mộ được đứa em làm gián điệp, chuyên cung cấp những thông tin tình báo có thể giúp ta về những hoạt động của nàng thường ngày. Ta nhận đứa em đó làm muội muội. Hoạt động của muội muội rất có hiệu quả cung cấp nhiều thông tin rất có ích.
Buổi thi môn thứ ba, ta đem vở trả nàng, ta tặng nàng một cây kẹo với hàm ý cảm ơn nàng đã cho ta vị ngọt ngào của tình yêu. Nàng vẫn nhận.
Buổi thi cuối cùng lớp tổ chức đi liên hoan, ta rủ nàng đi nhưng nàng không đi. Buổi tối hôm ấy ta rất buồn, ta gọi điện thổ lộ tình cảm của mình dành cho nàng, nhưng nàng đã từ chối, không chấp nhận. Ta lên trước ngõ nhà nàng, ta gọi điện nàng không nghe máy, ta nhắn tin nàng không nhắn lại, sau hơn 15 tin nhắn, 20 chục cuộc điện thoại. Nàng nhắn cho ta một tin bảo ta hãy về đi và nàng sẽ không bao giờ trả lời bất kỳ tin nhắn nào nữa.
Ta cứ đợi chờ, sau hơn một tiếng nàng cử người ra xem thử ta đã về chưa, người nàng bảo ra có những hành động quá lộ để ta bắt bài nên ta vẫn cứ để cho nàng biết ta vẫn đang chờ. Mười lăm phút sau bốn người trong nhà trọ ấy lại ra để xem thử ta đã về chưa, rồi họ lại vào. Rồi đồng hồ cũng chỉ đến 10 giờ 30 nhà trọ đóng cửa, ta đợi thêm mười phút nữa thì muội muội - người ta cử làm gián điệp đi làm ở quán cafe về bảo ta về đi. Một vòng xe đạp đưa ta về giữa cái lạnh của những ngày cuối đông.
Về tới nhà ta nàng chỉ nhắn một tin hai chữ ngắn ngủn “xin lỗi” ta đã gọi điện lại và nàng đã không nói gì. Ta đã khóc - một giọt lệ cho một tình yêu đơn phương.
Mấy hôm sau đi học trở lại, mỗi khi tan trường về ta gặp lại cố tình đi theo nàng, hay tặng nàng kẹo, rồi giả vờ là tình cờ lấy xe đạp cùng nhau ở bãi đỗ xe.
Mỗi chiều tối ta lại lang thang qua ngõ nhà nàng. Hôm nay vì có việc nên ta tranh thủ đi sớm nghe gián điệp báo là nàng đang đón xe buýt chuẩn bị về nhà nên ta chạy lên với hy vọng sẽ thấy nàng, nhưng không được. Ngồi một mình ngoài công viên, ta gọi điện thoại hai cuộc thì nàng bắt máy, ta hỏi nàng thì nàng nói nàng đang trên xe buýt. Sau đó ta nảy ra ý định mai ta sẽ lên nhà nàng, lên trạm xe buýt để xem thử tuyến số mấy thì thật bất ngờ, nàng vẫn còn đứng một mình đón xe ở trạm.
Ta vội vã chạy lại, trò chuyện với nàng, nàng chỉ gục đầu, lắc đầu. không nói gì, sau một hồi ta gửi xe đạp tại một bệnh viện gần đó, nàng đoán biết được ta định làm gì hỏi ta định đi đâu, ta nói ta đi chơi. Nàng hỏi ta đi tuyến xe số mấy ta nói bừa xe số 4. Rồi nàng nói vậy thì lát nữa ta phải đi tuyến đó. Xe buýt đến nàng lên xe ta cũng theo nàng lên xe, ta đợi người bán vé tới ta hỏi nàng đi tới đâu ta đi tới đó, tới bến cây xoài.
Nàng xuống hàng ghế gần cuối ngồi với một thanh niên, ta ngồi sau nàng. Nàng nhắn tin cho ta bảo ta xuống, ta không chịu lát sau ta nói nhỏ với người thanh niên ngồi gần nàng đổi ghế cho ta, ta và nàng bây giờ ngồi cùng một ghế. Nàng bây giờ giận ta lắm. Tới nhà nàng ta không biết làm sao, một hồi giọi điện thoại hay nhắn tin gì cho nàng không được ta đành đón xe ôm về lại.
Ngày hôm sau ta rủ thêm hai đứa bạn nữa lên nhà nàng, sáng hôm ấy trời mưa. Ta cũng quyết tâm đi cho bằng được, tới nhà nàng trốn đâu mất, ta trở về với một sự thất vọng tràn trề.
Ta xin được số của đứa em ở cùng phòng với nàng, nhắn tin rất lém lỉnh, ta nói thật với em ta là ai. Và em cũng biết ta qua lời kể của nàng. Đứa em ở cùng phòng với nàng cũng rất mến ta. Ta nhận em làm tiểu muội, tiểu muội đã cung cấp rất nhiều thông tin về nàng, và một thông tin rất quan trọng là nàng đã có người yêu.
Thời gian nghỉ Tết, mỗi sáng ta nhá nàng một cuộc. Tối ta nhắn cho nàng một tin chúc ngủ ngon.
Ngày mùng một Tết ta nhắn tin chúc tết nàng, như thường lệ không có tin nhắn trả lời. Ta đổi sim gọi thì nàng bắt máy, chúc được mấy câu thấy nàng không phản ứng gì, rồi nàng cúp mấy.
Đầu năm mà thế đó. Từ đó ta hứa rằng sẽ không bao giờ nhắn tin hay gọi điện cho nàng nữa, ta đã loại số nàng ra khỏi danh bạ.
Thời gian này ta sống trong đau khổ, buồn và thất vọng ta đã cố gắng quên nhưng lại càng nhớ. Ta tìm kiếm mọi nguyên nhân thất bại. Ta đọc được một câu chuyện ngụ ngôn, ta đã hiểu tất cả. Ta đã phụ sự kỳ vọng của gia đình, cái ước mơ năm ta mười tám tuổi còn dang dở. Ta cần chấm dứt chuyện này. 14/2 ta hẹn tiểu muội ra công viên, ta tặng cho tiểu muội và muội muội một món quà nhỏ và nói với tiểu muội nhiệm vụ gián điệp đã kết thúc. Chiến dịch đã không thể đi tới ngày thắng lợi. Ta đã quá thấm mệt sự hờ hững của nàng làm trái tim rỉ máu bao đêm. Ta bây giờ vẫn còn buồn nhưng ta tin ta sẽ vượt qua.