Tuyết Vân Đại tướng
Posts : 1123 Points : 1414 thanked : 5 Birthday : 15/01/1990 Join date : 25/04/2011 Age : 34 Đến từ : Tân Mai
| Tiêu đề: Unsent letters - Lá thư thứ hai: Em và anh Wed May 04, 2011 12:04 am | |
| Hoa tháng tư đang nở, nắng tháng tư rất hiền, trời vẫn xanh, em sẽ nhớ anh, kỉ niệm...
~ Cho những niềm tin không còn nguyên vẹn. Tặng Béo Xinh Đẹp. Anh à, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng em viết cái gì đó về anh, cho anh.
Mười ngày yêu, chín ngày cãi vã, bảy ngày buồn bã, năm ngày đau lòng, chỉ duy nhất có một ngày vui vẻ. Đó có phải là qui luật chung của những tình yêu tuổi trẻ? Đáng buồn hơn cả việc chúng ta hay cãi vã và em thường buồn bã một mình là việc em vẫn giữ gìn kỉ niệm của những ngày vui vẻ hiếm hoi, như là bảo bối.
Anh đến với em khi anh biết trong lòng em vẫn còn một vết thương rất lớn, hãy còn chưa lành, những ngày trái gió trở trời vẫn dấy lên đau tấy. Anh mang đến cho em cảm giác vui vẻ, hạnh phúc, cho em quên đi nỗi buồn và sẵn sàng mở cửa trái tim đón nhận những tình cảm mới.
Anh nói đừng quá kì vọng vào anh, vì anh vốn là người hay thay đổi, anh nói anh còn nhiều thiếu sót, và anh mong muốn chúng mình sẽ cùng cố gắng vì nhau. Em đã tự dặn mình quá nhiều lần là đừng tin vào những lời ngọt ngào mà con trai nói, bởi vì những lời ấy, chỉ có con gái sẽ nhớ mà thôi. Nhưng người ta bảo con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt, em cứ tin anh, ngây thơ như lần đầu tiên.
Là em ngây thơ, hay là em yếu đuối, hay chỉ là vì em là con gái mà thôi. Khi yêu, anh vẫn mải mê và say sưa với những cuộc tụ tập bạn bè, rồi đi chơi điện tử, anh vẫn quên những gì anh thường nói, và có đôi khi em tự hỏi em nằm ở vị trí nào giữa những bạn bè học hành và những trò chơi của anh. Khi yêu, tất cả những gì em biết là anh. Em ít đi chơi với bạn bè hơn vì sợ anh không thích, em ít dành thời gian cho hai đứa em hơn vì phần nhiều thời gian của em dành cho việc nghĩ và quan tâm về anh. Em cố gắng hết sức để làm anh bất ngờ, em tỉ mẩn làm từng tấm thiếp, chọn từng món quà, và nắn nót viết từng câu chữ và tưởng tượng đến lúc anh sẽ nhận được món quà ấy, và cảm nhận được tình cảm của em.
Là em trẻ con, hay là em đòi hỏi quá nhiều, hay là em hay suy nghĩ, hay chỉ là vì em là con gái mà thôi. Lẽ ra em nên hiểu rằng ngoài tình yêu ra em nên sống vì những thứ khác, vì những người bạn luôn cùng em khóc cười, vì bố mẹ và gia đình luôn cùng em chia sẻ, và em cũng nên sống vì em, vì tương lai và mơ ước của chính em nữa.
Ngày anh nói chia tay, em đã hơn một lần níu kéo. Em đã sợ cảm giác tan vỡ, cái chông chênh trống vắng và sự cô đơn đáng sợ khi không có anh bên cạnh. Những người chưa yêu sẽ khó có thể hiểu cảm giác cô đơn của những người đã từng yêu. Là cảm giác lòng nhói đau khi nhìn người ta có đôi có cặp, là cảm giác lạnh lẽo trống trải, là cảm giác cần đến thiết tha một cái nắm tay đầy ấm áp, là cảm giác mong muốn được bé nhỏ yếu đuối trong vòng tay xiết chặt. Vì em sợ thế giới không anh sẽ lạnh lùng biết mấy, nên em đã hơn một lần, níu kéo.
Mà có lẽ không phải, là vì em thấy bị tổn thương khi nghĩ rằng mình đã làm gì đó sai, em tự dằn vặt mình vì điều ấy. Khi quan tâm là mệt mỏi, khi dỗi hờn là gánh nặng, khi ghen tuông là cãi vã, em đã lật giở từng trang, từng trang một, từng trang của những ngày của anh và em, để thấy đâu đó khi em đã vòi vĩnh anh nhiều, để thấy khi anh mắng em vì buồn vui gì cũng không chịu nói, để thấy những giọt nước mắt của em lăn dài trên những trang kỉ niệm…
Ngày anh nói anh đã thích người khác là ngày vết thương cũ trong lòng em lại tái phát, và một vết thương mới xuất hiện. Anh nói bằng giọng đơn giản, còn thản nhiên cho xem ảnh người ấy. Em có lẽ không phải là người cao thượng, lại chẳng đủ bản lĩnh để kiềm nén sự đau lòng. Em cứ khóc, cứ buồn cho một thứ đã vuột khỏi tay mình quá nhanh, cho một tình yêu mới kết thúc chưa tròn tháng.
Bạn bè em, không một người nào không dùng những từ ngữ nặng nề, xấu xa để nói về anh, để khuyên em rằng thoát được một người như anh là may mắn, để bảo rằng anh chỉ là một người không xứng đáng với em. Ai cũng cố gắng làm em vui, cho em tìm quên nơi những tình cảm bạn bè, và vào những khi em buồn nhất, có người sẽ khóc cùng em. Những lời mọi người nói em dường như hiểu cả, dường như biết cả, mà sao em vẫn muốn tin anh là người như anh vẫn nói? Vì em còn tình cảm với anh, hay vì em chỉ muốn giữ lại chút gì đó cho mình, rằng em đã không yêu phải một người tồi đến thế?
Thật kì lạ là đã nhiều lần em tự nhủ rằng mọi chuyện đã kết thúc, vậy mà như một thói quen, cứ nói chuyện với bạn bè một lúc, em sẽ quay lại đề tài là anh. Là anh như thế này, anh như thế nọ, anh thích thế này, anh muốn thế kia. Dường như nói chuyện về anh là liều thuốc giải tỏa hữu hiệu nhất cho những mâu thuẫn, nghĩ suy chất chứa trong em, nhưng cũng là cách dại dột nhất mà em có thể áp dụng để quên được anh. Là em đã quá mệt mỏi vì anh, hay là em chưa thể quên anh như cách anh đã quên em?
Và điều kì lạ hơn cả là, anh nói với em rằng câu chuyện anh dựng lên về bạn mà anh thích chẳng qua chỉ là một cách thử của anh, để anh xem em sẽ phản ứng thế nào, để anh nghe em khóc và chắc anh sẽ hứng thú vì biết em còn cần anh lắm, để anh có thể hùng hồn tuyên bố rằng anh làm vậy vì muốn em biết chuyện giữa chúng ta đã hoàn toàn kết thúc, và em đừng vấn vương hay day dứt gì, vì em làm thế thì chúng ta sẽ không thể là bạn nữa.
Bạn. Có bao nhiêu đôi yêu nhau trên đời rồi chia tay có thể trở thành bạn bè? Có bao nhiêu người có thể mỉm cười bước qua nhau và giữ lại trong nhau chỉ toàn những gì tốt đẹp? Có bao nhiêu người sẽ không trở thành người dưng, và không nói xấu lẫn nhau? Có bao nhiêu người sẽ không bị tổn thương? Và tóm lại, có bao nhiêu người có thể quay trở lại làm bạn? Khi anh nói ra những lời đầy tính đạo đức mà anh vẫn thường sử dụng, tự dưng, trong một khoảnh khắc, trong em là một cảm giác nhạt nhẽo khó tả. Chỉ như vậy thôi, anh à!
Em xếp lại trong lòng những dòng suy nghĩ, viết tất cả ra để cất tất cả vào. Em chẳng còn giận anh, chẳng còn ghét anh, chẳng còn thấy bất công và mệt mỏi, tất cả chỉ để nhẹ lòng mà thôi. Sẽ có khi em đủ dũng cảm để đối mặt với những kỉ niệm ngày hôm nay, đủ bình tĩnh để mỉm cười nhìn lại một thời bồng bột. Sẽ có khi anh ạ, trên đường bất chợt gặp anh, em không quay mặt đi nữa. Hoa tháng tư đang nở, nắng tháng tư rất hiền, trời vẫn xanh, em sẽ nhớ anh, kỉ niệm.
***
Kỉ niệm chỉ là kỉ niệm, nó không có nhiều sức mạnh như người ta vẫn tưởng. Quên một người khó, nhớ một người đúng cách còn khó hơn. Mười năm, hay hai mươi năm nữa, đây sẽ chỉ là câu chuyện tuổi trẻ mẹ kể cho con gái nghe. Rồi đó sẽ trở thành bài học, thành kinh nghiệm sống, rằng có một thứ tình yêu, tên gọi là kết thúc. Còn tiếp... |
|