Đợi lòng mình quên em mà sao khó
Từ
ngày chuyển đơn vị công tác xa anh lại có thêm một thói quen nữa em à,
thói quen xem lại hình của em bất cứ khi nào anh không kiềm được nỗi nhớ
về em trong anh. Nhiều lúc anh tự hỏi thầm em là gì trong trái tim anh
là bạn, là người anh yêu hay một người em gái, mà sao anh không thể nào
quên được em.
Ngày ấy, xa Huế anh vào
Quy Nhơn học tập. Anh tình cờ quen được em, cô bạn chung lớp có mái tóc
dài cùng một nụ cười duyên rất Huế. Anh bắt đầu biết say nắng với nụ
cười ấy. Thời gian trôi qua nuôi lớn dần tình bạn của hai đứa. Chẳng cần
em nói hay gật đầu đồng ý, anh cũng cảm nhận được tình cảm của em đối
với anh trong những chiều ngược mưa, ngược nắng chung nhau trên con
đường đến trường, với những lần em thẹn thùng đỏ mặt khi anh bất chợt
khẽ nắm đôi bàn tay của em. Tình cảm ngây thơ của tuổi học trò êm đẹp
trôi qua.
Tốt nghiệp anh lại về Huế cùng gia đình, Anh ra đi giữa
lúc tình cảm 2 đứa mới bắt đầu chớm nở, không một lời hẹn ước, chỉ kịp
trao vội em mảnh giấy ghi địa chỉ số điện thoại nhà ngoại của anh. Lúc
ấy anh còn quá trẻ để kịp suy nghĩ ra gì, chỉ tự hứa với lòng một ngày
sẽ trở về thăm em.
Về
Huế cũng đôi lần anh ghé Quy Nhơn nhưng qua tin tức từ bạn bè biết em
đã có người yêu nên anh ngại ngần chẳng dám tới, nhưng chưa một lần nào
anh thôi nghĩ về em. Anh cũng đã quen nhiều người nhưng rồi đâu đó vẫn
phảng phất hình ảnh mái tóc dài và nụ cười duyên của em. Anh đợi lòng
mình quên.
5 năm đúng ngày sinh nhật, anh nhận được một lời chúc
mừng sinh nhật từ số điện thoại lạ. Ngỡ chỉ là bạn bè, nên anh chỉ cảm
ơn hỏi thăm bình thường. Những dòng tin nhắn ngại ngùng, lấp lửng………..
Lần đầu tiên anh nghe được giọng em qua điện thoại. Là bắt đâu hay kết
thúc em nhỉ???
Em kể về thời gian em giận một người nơi phương
xa, kể về thời gian em đợi chờ một người khách lạ. Kể về việc làm sao em
có được số điện thoại của anh, kể về những suy nghĩ để bây giờ anh vẫn
mãi là người bạn thật tốt của em. Nhiều lúc anh tự nghĩ nếu chuyện của 2
đứa mình mà kết thúc có hậu thì đó sẽ là một câu chuyện cổ tích giữa
đời thường. Con tim anh bắt đầu đập lại những nhịp của 5 năm trước, nồng
ấm hơn, bồi hồi hơn.
Nhưng
anh và em của ngày hôm nay đã khác xa với anh và em của 5 năm trước,
anh tự cảm nhận rằng mình không còn xứng đáng với em nữa. Thời gian xa
nhau quá lâu, nên giờ đối với em anh chỉ là một người bạn, một người bạn
đặc biệt, một người bạn nợ em thật nhiều ân tình. Em giờ đã là một cô
kỹ sư giỏi và đang theo học chương trình thạc sĩ, em sống vui vẻ, có cá
tính và xinh xắn nên cũng không ít người theo đuổi. Còn anh, một anh
công an theo diện con trong nghề, chỉ mới học xong trung cấp đang công
tác tại một vùng xa thành phố. Thử hỏi làm sao anh dám mơ ước gì? Lần
thứ 2 anh rời xa em.
Hôm nay nhận được tin nhắn em gửi “Trời SG
nóng quá em cắt tóc ngắn rồi anh. Tóc ngắn chắc cũng mau dài ra thôi
đúng không anh. Tóc em sẽ thôi bay trong những chiều lộng gió…”. Đọc
được tin nhắn mà lòng buồn miên man, em yêu mái tóc này lắm, chắc có
chuyện gì em mới làm như vậy, em cắt tóc mà cứ tưởng như em vừa cắt đi
thứ gì của riêng mình. Không biết bao giờ tóc mới dài ra như hồi anh mới
gặp em nhỉ???
Cho dù em ở đâu, em đang gặp chuyện gì, em hạnh
phúc hay khổ đau vì ai thì luôn có một người anh bên cạnh dõi theo, cầu
chúc cho em được bình an. Đôi bàn tay anh ở quá xa không thể nào đan nhẹ
vào đôi tay em cùng em đi qua hết những khó khăn. Nơi phương xa anh
mong em bình yên!